[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae / Chương 39: Không Thể Tách Rời (1)
[SOPE Fanfic] Tôi Đợi Em Ở Chợ Hwagae
  • Nghĩ lại chuyện đáng lẽ phải quên đi đến hết đời ấy, Min Yoongi giận dữ siết chặt lòng bàn tay mình. Hoseok trông hắn trầm lặng lâu như thế có chút sợ, cậu he hé mắt trông sang, thấy hắn đã tự ghim móng tay khảm vào da thịt trong lòng bàn tay đến tứa máu tươi. Sóc bông giật mình, đập đập liên hồi vào ngực kẻ bên trên người mình để thức tỉnh hắn.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Này... này Min Yoongi! Yoongi!!!
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Ha... hả?
  • Hắn sực tỉnh, cúi đầu nhìn xuống khuôn mặt lộ rõ vẻ hoang mang của sóc nhỏ. Giây sau hắn xoa đầu cậu, khom người dán thân mình áp sát lấy thân thể của Hoseok, đoạn đưa lại côn thịt trở vào trong, nhân lúc sóc nhỏ lơ đãng còn lựa lời dỗ dành.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tôi sẽ cố gắng, em chịu khó chút.
  • Sóc bông ngẩn ngơ gật đầu, chính cậu cũng không ngờ lời yêu cầu của mình lại khiến hắn phân tâm tới đờ đẫn như thế.
  • Quả nhiên sau đó, dáng điệu của Yoongi khi ra vào bên trong người Hoseok vô cùng chậm rãi, khoan thai. Những âm thanh giao hợp 'lép nhép' từ tốn khác hẳn với tiếng động va chạm dữ dằn ban đầu. Hoseok cảm nhận được sự điều chỉnh hài hòa của Yoongi thì có chút mừng thầm. Thấy hắn đang hạ người xuống thấp để ôm mình, đồng thời gục đầu lên vai Hoseok đầy mỏi mệt, hai tay ôm siết lấy đầu cậu, dáng vẻ trông vô cùng ủy khuất, yếu mềm khiến sóc nhỏ không khỏi động lòng trước sự ôn nhu, bảo bọc khác xa với thái độ hung hăng, bạo ngược thường ngày của hắn.
  • Cậu chủ động đặt gót chân mình chạm vào hõm lưng của Yoongi, đoạn quắp chặt vào đó khiến cự vật kia thâm nhập vào trong lỗ nhỏ sâu hơn nữa, miệng khe khẽ thúc giục Yoongi như xin xỏ, hệt một chú hồ ly ranh ma quyến rũ loài người.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Nhanh... nhanh hơn một chút có được không?
  • Hắn mở choàng mắt, kinh ngạc nhìn cậu chằm chằm. Hoseok thẹn quá đỏ bừng mặt, xấu hổ ngoảnh sang bên cạnh. Chỉ chờ có thế, Yoongi cắm phập cây gậy lớn của mình hùng hổ xông vào tận cùng trong vách ruột mềm mại, khiến nó không lường trước được sức lực công phá khủng khiếp ấy mà đột ngột co thắt dữ dội tựa như mút chặt lấy cự vật sắp nổ tung của hắn.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Mẹ... kiếp... em siết như thế sẽ đứt cậu nhỏ của tôi mất... Thả lỏng ra đi, Jung Hoseok.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Ư... nhưng tôi không biết làm thế nào... Ức, hức...
  • Sóc bông không ngờ chỉ nài nỉ hắn động mạnh thêm chút, tên điên khùng đó liền loạn trí hơn gấp bội. Báo hại cậu giờ đây thở hổn hển chẳng tài nào điều hòa lại bình thường được, cơ thể kia như tách ra làm đôi dưới thân mình của kẻ không biết giới hạn kia.
  • Yoongi cắn răng, ép bản thân nhún nhường một sóc bông vụng về, ngốc nghếch trong lần đầu tiên. Thoạt hắn thở hắt ra, há miệng để ngoạm lấy môi cậu, cạy mở lớp răng nghiến chặt kia để tìm tới lưỡi nhỏ, quấn quýt trấn an. Lưỡi của Hoseok rất mềm, lại ngon ngọt đến lạ lùng, cứ thế kéo hắn tới miền cực lạc, để con mèo lớn miên man chìm vào những khoái lạc bất tận mà trước giờ chưa từng tìm thấy ở bất kỳ ai. Bị bên trên phân tâm, lỗ nhỏ của Hoseok dần mất lực mà thả lỏng ra, để Yoongi có cơ hội dễ dàng tiến vào lần nữa.
  • Hắn cứ thế điên điên loạn loạn đâm thúc, rút ra lại cắm sầm vào, mỗi nơi hắn chạm tới đều là những chân trời mới lạ đối với cậu. Hoseok đang đê mê trước dục cảm tuôn trào mà côn thịt sung sức kia mang lại, chợt hắn rướn người lên, cự vật thô lớn theo đó mà chọc ngoáy vào đúng vị trí tiền liệt tuyến nhạy cảm nhất của sóc nhỏ, cậu lập tức run bần bật, trừng mắt nhìn thẳng lên trần nhà.
  • Giây sau, cậu bé của Hoseok bắn ra một loạt dịch trắng, phun thành đường cong vô cùng tinh tế bắn lên da bụng của Yoongi. Chứng kiến cảnh tượng hiếm có kia, mặt con mèo lớn hây hây hồng vì kích động, sau đó cũng ngay lập tức xuất tinh theo, bắn xối xả thứ chất lỏng đậm đặc, tanh nồng vào bên trong cậu, mang hết những tâm tư, tình cảm chớm nở khó đoán nơi đáy lòng hắn theo đó mà tuôn trào.
  • Jung Hoseok cảm nhận được vách ruột mình như bị thiêu đốt, nóng cháy đến tê dại. Cậu rên lên một tiếng thanh âm trầm bổng thất thường, lát sau co người lên để đẩy côn thịt bỏng rát kia ra khỏi cơ thể bấy giờ đã chứa đầy những thứ hắn vừa trao. Khi cậu đang ra sức co bóp huyệt động eo hẹp bên dưới để đuổi hết tinh dịch nhiều vô số kể kia ra ngoài, lại bị một bàn tay thô ráp chạm vào miệng lỗ như muốn chặn lại.
  • Hoseok choàng mở mắt, bắt gặp con mèo lớn Yoongi đang nhếch mép cười khoái trá, không rõ ý đồ gì, cậu lấy làm bất bình, mắng hắn vô tri. Min Yoongi để mặc người kia cào cấu thỏa thích cũng nhất định không buông tay, cứ muốn bịt trước miệng hang động nhỏ đó mãi để thứ hắn gửi trao không thể thoát ra ngoài, và rồi sẽ ở bên trong cơ thể của người hắn yêu đến suốt đời.
  • Hoseok sau một hồi gào thét, mắng chửi tên dâm dục ấy không hề có bất kỳ lay động nào, cậu cũng hết cách với hắn.
  • Thấy sóc bông vô cùng ấm ức, không thèm nhìn mặt mình, Yoongi mới đưa ra một điều kiện. Hắn kề sát bên tai cậu, trơ trẽn thì thầm mà chẳng có chút xấu hổ nào.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Nếu em tự mình vận động khiến tôi xuất lần nữa, vậy tôi sẽ lấy hết số dịch thể đó ra ngoài cho em.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Anh?! Đừng có quá đáng!
  • Hoseok đẩy người hắn, nhất mực muốn rời giường. Song ngay khi cậu vừa chạm vào màn vải hoa, cơ thể không nghe lời lại khụy xuống, run rẩy, cự vật đáng yêu bên dưới cũng đồng loạt cương lên, chẳng cần tới bất cứ dẫn dụ nào.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Hừm. Thuốc chưa hết, em ra ngoài cũng vô dụng. Không một ai có thể thỏa mãn được em ngoài tôi đâu.
  • Hắn nằm yên đó, tay thư thả gối sau đầu, cười cợt như đã biết chắc cậu sẽ quay lại.
  • Jung Hoseok đi cũng không được mà trở vào chẳng xong, kết cục phải thuận theo ý hắn. Cậu lầm lùi bò tới bên người kia tựa như muốn nương nhờ sự giúp đỡ từ hắn, lòng nảy sinh sự căm ghét chính bản thân vì đã vô dụng đến mức phải trở nên hèn mọn như thế này.
  • Yoongi xốc hông cậu lên, dễ dàng nhấc Hoseok ngồi ngay ngắn trên bụng mình. Ngay khi bên dưới cậu vừa chạm vào da thịt hắn, phía sau côn thịt hiếu chiến đã chực chờ cọ sát vào hõm lưng ớn lạnh của sóc nhỏ. Hoseok cau mặt nhìn hắn đầy tức tối, hai tay đang ghì lên ngực hắn còn dùng sức cấu Yoongi cho tới mức mẩn đỏ cũng không chịu dừng lại.
  • Hắn đắc chí khuếch môi càng rộng, nghiêng đầu yêu cầu.
  • Min Yoongi
    Min Yoongi
    Tự động đi, bên trên tôi ấy.
  • ...
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Hư... ư, ức!
  • Vì lỗ nhỏ vẫn còn chứa đầy tinh dịch ban nãy của hắn nên việc cho gậy thịt lớn kia vào lại cũng dễ dàng hơn, song kẻ mới lần đầu tự mình chủ động như Hoseok vẫn còn lúng túng vô cùng. Côn thịt tựa như có sẵn lớp bôi trơn, mượt mà trườn vào bên trong. Cậu còn chưa ngồi được bao lâu, tay hắn đã mon men lại gần eo nhỏ như muốn đâm phập xuống theo thói quen thô bạo của hắn.
  • Hoseok trừng mắt, nghiêm mặt cảnh sáo.
  • Jung Hoseok
    Jung Hoseok
    Đã bảo để tôi tự động cơ mà?
  • Yoongi tiếc nuối bỏ tay ra, nằm ngoan ngoãn chờ đợi cậu. Hắn đã nóng lòng tới mức môi khô khốc, miệng đắng ngắt, mồ hôi trên trán lại đầm đìa, ánh mắt cứ nhìn mãi về nơi giao nhập giữa cự vật và miệng huyệt động kia như con hổ đói thèm khát, đã lâu ngày không được cho ăn.
14
Chương 39: Không Thể Tách Rời (1)